top of page
  • Grey Instagram Icon
  • Grey Facebook Icon
  • Grey Pinterest Icon
  • Grey Twitter Icon
  • Grey YouTube Icon

Hành Trình Nội Tâm — Soul-searching Journey

  • Writer: Lindsie Pham
    Lindsie Pham
  • Feb 22, 2020
  • 10 min read

Hello mọi người! ♡


Cũng đã lâu rồi Lindsie không viết blog, cảm giác này thật quen thuộc mà cũng có chút mới mẻ thú vị. Có ai nhớ blog của Lindsie không?


Gần đây Lindsie đã trải qua khá nhiều diễn biến nội tâm, và dù là mình không hề thích nó bởi vì đôi khi, những bài học lớn phải đi kèm với nỗi đau... nhưng khi ngẫm kỹ thì mình thấy cũng là một hành trình khá là thú vị đó chứ. Nó giúp mình đối diện và làm bạn với chính mình, những phần xấu xí nhất cũng như những phần xinh đẹp nhất của mình. Mình yêu và chấp nhận bản thân dù có tốt hay xấu. Mình cảm thấy tự do hơn trong tâm hồn rất nhiều. Mình thấy là hiện giờ, định nghĩa tốt hay xấu không còn quan trọng nữa, quan trọng là bạn sống có trách nhiệm với những quyết định mà bạn đưa ra, muốn những điều xinh đẹp cho người khác, và muốn những điều xinh đẹp cho mình.


Sau cuộc chia tay với người yêu cũ của mình — mà các bạn hay gọi thân thương là "anh Mập" đó! Tuy miệng mình luôn nói "không buồn đâu" mỗi khi bạn bè hỏi (à thật ra là cái đứa hiếu thắng trong mình nó nói vậy), duy chỉ đến khi nhìn lại quãng thời gian vừa qua, mình mới thấy tinh thần mình đã bị ảnh hưởng như thế nào. Mình đã move on, xem như một câu chuyện đã khép lại rồi. Mình thử sống một mình, và kết quả là mình yêu cuộc sống tự do này lắm! Sau này mình nhận ra, sự tự do cũng đi kèm với sự đơn độc nữa... Mình thường thấy trống trải trong tâm hồn khi không có sự kết nối, và có những ngày mình đã rất buồn. Mình nhận thấy khi sức khỏe tinh thần của mình không ổn, thì sức khỏe cơ thể của mình cũng bị ảnh hưởng. Đa số thời gian, mình tìm đến và gặp gỡ nhiều người hơn, kết nối lại với những người bạn cũ. Mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn vì các bạn của mình yêu thương mình, và mình cũng yêu các bạn của mình nữa. Nhờ có các bạn mà mình có sự kết nối với những năng lượng tốt, giúp mình vượt qua thời gian khó khăn vừa rồi. I love them so much! Chưa đi mà đã nhớ cuộc sống ở Việt Nam lắm rồi. Chắc về thăm nhà sớm quá? Và, bên cạnh đó, các bạn Mermaids đã luôn dõi theo, hiểu giai đoạn khó khăn này của mình, và luôn tiếp tục ủng hộ mình, mình cảm ơn các bạn nhiều lắm. Dù không gặp mặt nhưng ở đâu đó các bạn vẫn gửi năng lượng tích cực đến mình, giúp mình healing - chữa lành... Mình không diễn tả được hết nó ý nghĩa đối với mình thế nào, cảm ơn các bạn rất nhiều!


Năm vừa qua không hề dễ dàng với mình. Mọi thứ ập đến quá nhanh và liên tục, đến độ khi kể cho bạn mình nghe bạn mình còn bảo: "Như Domino vậy?!" Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, và có vài chuyện khiến tim mình vỡ thành vụn. Nhưng nhìn vào mặt tích cực thì nhờ vậy mà mình có dịp kết nối với bản thân, và trên đường đi mình được gặp quý nhân giúp mình tháo gỡ những nút thắt trong tâm trí. Mình còn được theo cô để tìm hiểu về Tâm Lý Học mấy tháng vừa qua. Mình kính trọng và ngưỡng mộ cô lắm. Cô rất giỏi, và cô truyền "lửa" cho mình rất nhiều! Trước khi học về Tâm Lý Con Người, mình cứ nghĩ là học để có thể giúp ích cho người khác, là healer cho người khác. Vậy mà điều mình không ngờ nhất trong hành trình hiểu về tâm lý con người, chính là hiểu ra tự chữa lành chính mình mới là quan trọng nhất, và những thứ khác chỉ là hệ quả. Tuy là hành trình này của mình, buồn có, những đêm một mình nghe nhạc buồn khóc cạn nước mắt vì những cuộc chia ly thật đau đớn... mình cũng đã nhận được chữa lành nhờ những kết nối mới — trong số đó có những người cùng rung động với mình, ở bên cạnh họ mình cảm thấy rất bình an, và bọn mình cũng giúp nâng rung động của nhau lên nữa. Mình biết ơn nhiều lắm!


Nhưng các bạn biết không, khi buồn, đi chơi vui vẻ cùng bạn bè không phải là điều khó nhất. Điều khó nhất đó chính là, khi về nhà, mình đối diện với chính mình khi không còn ai ở bên. Có nhiều ngày, mình bận từ sáng đến tối rồi leo lên giường ngủ vì quá đuối, nhưng bên cạnh đó, mình cũng dành ra những ngày cho phép bản thân nghỉ ngơi, ở nhà thư giãn, đọc sách và xem Netflix, xem YouTube. Những ngày một mình, mình dễ dàng đối diện với sự cô đơn và cảm giác lạc lõng hơn. Mình nhận thấy một điều rằng trước đây, mình đã để bản thân phụ thuộc vào tình cảm của người khác quá nhiều, để khi rời đi, mình lại cảm thấy sợ cảm giác trống trải thế này. Mình có hẹn hò, nhưng rồi lại cảm thấy rằng, bản thân mình chưa sẵn sàng cho điều đó. Sau đó mình từ chối hết các cuộc hẹn, và quay về với cuộc sống một mình. Mình tin rằng, khi trong lòng chúng ta đang có một lỗ hổng, lỗ hổng đó phải là do chúng ta tự tay đắp lại, chứ không được mong chờ người khác làm điều đó cho mình. Khi chúng ta để hạnh phúc bản thân phụ thuộc vào người khác, dù họ tốt hay xấu với ta đi nữa, thì ta cũng đang cho họ cơ hội để kiểm soát. Mình thấy rằng hiện tại, mình chỉ nên tập trung vào việc hồi phục tinh thần và kế hoạch đi du học. Tất cả những gì không cùng chí hướng với mình, không cùng rung động với mình, mình đã quyết định không nên dành thời gian vào. Thời gian đã trở thành một thứ quá xa xỉ đối với mình. Chị quản lý của mình đã từng nói với mình rằng: "Nếu em đang đi trên một con đường không khiến cho em thấy hạnh phúc, vậy thì có thể em đang đi sai đường đó." Và mình đã hát hò nhiều hơn, nhảy nhiều hơn, trau dồi kiến thức nhiều hơn, dành thời gian cho mọi người nhiều hơn... Tuy mình đã không lên được nhiều video hơn cho mọi người, mình cũng thấy rất áy náy vì để mọi người đợi lâu, nhưng mình thấy rằng thời gian này là cần thiết để mình kết nối với chính mình và cuộc sống thật nhiều hơn. Mình nghĩ rằng như vậy sẽ healthy hơn cho mình, và mình cũng nghĩ là khi đi du học thì mình sẽ nhớ Việt Nam lắm! Khi đó, các bạn hãy là nguồn sống cho mình để mình còn được hưởng chút năng lượng từ quê nhà nhé... 😢


Blog cũng đã dài, mình cũng rất vui vì hôm nay được kết nối cùng các bạn ở một chiều khác thiên về nội tâm nhiều hơn. Dạo này mình chỉ post hình xinh đẹp với caption thả thính, hôm nay mình mở blog để có thể tâm sự với các bạn, để chúng mình có thể kết nối về tâm hồn nhiều hơn những lúc mình không có thời gian cho videos. Mình hy vọng các bạn sẽ thích và ủng hộ blog của mình, và phần nào có thể đồng cảm với mình, hoặc cũng có thể là hiểu thêm về một khía cạnh nào đó của mình. Hành trình này, mình xin được chia sẻ cùng các bạn. Con đường cũ mình đã đi đến đoạn cuối, bây giờ là lúc mình bắt đầu bước đi trên con đường mới và viết một câu chuyện mới. Chỉ khác là lần này, mình đi một mình nhiều hơn.


Cảm ơn các bạn vì đã đọc blog này! Nếu có thể, mình rất muốn nghe về câu chuyện của các bạn, hãy email cho mình nhé: thenakedglitz@gmail.com.


Yêu thương thiệt nhiều,


Lindsie xx





Hello everybody! ♡


It's been a long time since I last wrote a blog... These feelings are similar but somewhat exciting and new! Did anyone miss my blog?


Lately I've been going on an emotional roller coaster, and though I don't like it very much because sometimes, big lessons are learned through so much pain... but as I stare long and hard at it, I realize it has been quite an interesting journey. I needed to face and befriend with myself, all my bads and my goods. I started to love and accept myself more despite this and that. In my mind, I felt liberal. At this point, the definition of "good" and "bad" doesn't really matter anymore, because to me, what truly matters is, at the end of the day, you are responsible for all the decisions you make, in your heart you want good things for others, and also, want good things for yourself.


After the break-up with my 4 years of relationship, I was lying to myself that I wasn't sad every time the question was raised by other people (my ego answered it)! Only when I looked back in time had I realized how hurt I was. I moved on, believing that a chapter was closed and done. I started living alone by myself, and as a result, fell in love with the freedom I had. Little did I know, sometimes, this freedom also meant loneliness... I often felt lonely when there wasn't a connection, and there were days when I felt deeply sad. I realize that when my mental health is unstable, my physical health gets affected too. Most of the times, I reached out and met more people, reconnected with old friends. I am grateful for the fact that my people love me, and I love them too. Because of them, I could connect to more positive energy, which helped me get by difficult times. I'm already missing life in Vietnam, though I haven't even left yet. I might come back to visit earlier than expected? And, besides, I also have my Mermaids, who've been following, understanding and cheering me up, thank you all so much! Although we're strangers on the internet, but from somewhere, you've been sending me so much positive vibes, which helps ease my healing... and words cannot describe how thankful I am for you. Thank you so berry mucho!!!


Last year wasn't exactly an easy one for me. Everything happened so fast and so consistenly, that when I told my friends about it, they commented: 'Your sh*t sounds like a domino!' One just came right after another, many of them caused me so much heartache. Looking at the bright side, because of that, I had a chance to connect more with myself, and along the way, I was blessed to meet Dr. Vu Phi Yen, who was my mentor and also my teacher, who helped untie so many knots in my head. I was provided with the opportunity to be guided and educated by her these past few months. I look up to this woman with so much respect and admiration. She is outstanding in the things she does, and she inspires me a lot! Because of her, I was showered with new knowledge, which led me to look deeply within myself, see right through the darkest corners of my soul. Before I learned anything about Human Psychology, my aim was to help others, to be their healer. But the thing that I least expected was that, throughout the courses, I came to understand self-healing was the most important thing, and everything else would be the result of it. I could finally make a big powerful step ahead in my soul-searching journey with the help of my teacher. I feel so proud to be her student, and I do my best not to disappoint her. Although on this journey, there was sadness, there were nights I cried myself out listening to sad songs, mourning the very ending of close relationships... I was blessed with healing from new connections — some of them shared the same vibrations with me, I felt wholeheartedly peaceful when I was with them, and together we helped raise our vibrations. I am so grateful for them!


But you know what, when we deal with heartbreak, hanging out with friends isn't the hardest thing to do. The hardest thing to do is, when we're back home, we have to face ourselves when no one is around. Some days, I was dead busy, and after long tiring hours, I just wanted to go to bed. Other than that, there were days I allowed myself to have some space, relax at home, read some books, watch some Netflix, see some YouTube videos. Those were the days when it was easier for me to experience loneliness and emptiness. I realized that, my bad habit was allowing myself to be emotionally dependent on some people, that when I had to let go of them, I was too scared to be lonely. I tried dating, but soon then realized I wasn't ready for it. So I refused to go on dates, and went back to being by myself. I believe that, when there is a big hole inside your heart, it shouldn't be filled by someone else, it has to be filled by you. When you let your happiness depend on someone else, whether their intentions are good or bad, you already give them the ability to control you. At the moment, I should be focusing on self-healing and my plans to study abroad. Anything that does not allign with this, or share the same vibrations, I have decided not to spend time on. Time has become a luxury for me. My manager once told me: 'If the path you're walking doesn't bring you joy, you might be walking on the wrong path.' So I started doing the things that made me happy. I danced, I sang, I ate knowledge for breakfast, I saw more of my friends... Even though I cannot make more YouTube videos for my subscribers, and I feel bad for keeping them waiting, but I believe it is necessary for me to spend this time to reconnect with myself and my real life, for that I will definitely miss life in Vietnam so much when I go. If you are the people from my hometown, please be my source of life so that when I'm far away then, I can feel a little closer to home...


This post is getting long, and I feel happy to be able to connect to you on a deeper level today. I've only been active with posting pictures on Instagram and Facebook, so I decide to open my blog again to share more of my thoughts with you, and we can connect more emotionally for the times I cannot go on YouTube often. I hope you will like and support this blog, and can somehow empathize with me, or just to see another side of me. My life, this journey, I want to share with you. I have arrived at the end of the old path, now it's time for me to walk on a new one and write a new story. Just that this time, I walk with myself more.


Thank you for reading my blog! If possible, I'd like to hear about your stories too, send me an email at: thenakedglitz@gmail.com.


Much love,


Lindsie xx




Comentarios


SIGN UP FOR ALL UPDATES, POSTS & NEWS

Thanks for submitting!

  • Grey Instagram Icon
  • Grey Facebook Icon
  • Grey Pinterest Icon
  • Grey Twitter Icon
  • Grey YouTube Icon

© TheNakedGlitz by Lindsie Pham

bottom of page